Đời thực xót xa của “Sâm osin”: Ngày chăm con bại não, tối ăn vội chạy show

Dù cuộc sống làm mẹ đơn thân, chăm con gái nhỏ mắc bệnh bại não rất vất vả nhưng nữ diễn viên phim “Hương vị tình thân“ – Minh Cúc chưa bao giờ dùng từ “thiệt thòi“ để miêu tả về cuộc sống của mình.

Căn phòng 12m2 đầy khăn sữa, xi-lanh

Để nhìn toàn diện về một người nghệ sĩ, nếu chỉ thấy khoảnh khắc họ tỏa sáng trên sân khấu có lẽ là chưa đủ. Đôi khi, những giây phút trước khi ánh đèn sân khấu được bật lên mới là khoảnh khắc người nghệ sĩ sống chân thực nhất, bản lĩnh nhất.

Minh Cúc là diễn viên của Nhà hát Tuổi trẻ, chị quen thuộc với khán giả qua những vai diễn tính cách, nổi loạn như Xinh cờ bạc trong Về nhà đi con hay Sâm osin của Hương vị tình thân. Mới đây nhất, Minh Cúc vào vai nữ phượt thủ “quái tính”, nổi loạn của phim điện ảnh 578: Phát đạn của kẻ điên.

Ngay cả trong những vở kịch trên sân khấu, Minh Cúc cũng thường được giao các vai nhí nhảnh hoặc độc ác. Những vai diễn của Minh Cúc hoàn toàn trái ngược với cuộc sống và sự nhẫn nại mà chị dành cho đứa con bé bỏng của mình.

Sau ánh hào quang của sân khấu, của mỗi vai diễn, nữ diễn viên trở về với vai trò làm mẹ. Bé Tú Minh – con gái Minh Cúc bị ngạt ối trước giờ mổ sinh nên bị ảnh hưởng nghiêm trọng về não. Minh Cúc ly hôn sau khi cô con gái đầu lòng chào đời không lâu.

Rời khỏi cuộc hôn nhân rạn nứt, Minh Cúc ôm con gái về sống cùng bố mẹ ruột. Trong căn phòng hơn 10m2 của hai mẹ con Minh Cúc chỉ có những món đồ nội thất hết sức cơ bản, phần lớn diện tích đều bày thuốc, khăn sữa và các dụng cụ phục vụ việc chăm sóc cô con gái nhỏ.

12 tuổi nhưng Tú Minh – con gái Minh Cúc – vẫn như một em bé mới chào đời, không thể vận động, nói chuyện, thậm chí không thể tự mình ăn uống, vệ sinh. Mỗi buổi sáng của Minh Cúc không bắt đầu bằng công việc, bằng sự thảnh thơi mà bằng… sự nhẫn nại.

Bữa sáng của con gái Minh Cúc là nửa cốc sữa pha theo công thức đặc biệt của riêng hai mẹ con. Nửa cốc sữa với một đứa trẻ sơ sinh hay một em bé tầm tuổi Tú Minh bình thường sẽ vô cùng đơn giản, nhưng với mẹ con Minh Cúc, đó lại là một hành trình dài đầy cảm xúc.

Minh Cúc phải dùng xi-lanh bơm trực tiếp từng ống sữa vào miệng của con. Em bé cũng rất dễ bị sặc nên phải bơm từng chút, từng chút một. Thậm chí, chị còn phải lựa những lúc Tú Minh chịu mở miệng, bơm thật nhanh một miếng sữa để con có thể nuốt vào.

Việc Tú Minh bị sặc, bị “trớ” và phun đầy vào mặt, vào quần áo của Minh Cúc không phải là điều xa lạ với hai mẹ con: “Cũng có lúc con mệt, không muốn ăn hay có những khi mình nóng nảy, khó chịu mà to tiếng chứ. Nhưng dù có thế nào cũng phải bơm hết nửa cốc sữa ấy, vì bữa sáng của con chỉ có thế thôi”.