‘Lấp chỗ trống’ – Kỹ năng tối quan trọng của người nhìn xa trông rộng!

Một dạo giãn cách xã hội vì Covid-19, chúng tôi ‘mắc kẹt’ tại nhà. Một số người bạn tôi lập kế hoạch và liệt kê nhiều mục tiêu cần phải làm trong thời gian chống dịch. Ví dụ sẽ đọc 10 cuốn sách hay giảm 5 kg…

Kết quả là gì? Mục tiêu khác nhau, nhưng không mấy ai hoàn thành. Đây là hiện tượng rất phổ biến và trở thành bài học cuộc sống cho mọi người. Ban đầu hừng hực khí thế với tinh thần “chiến đấu” cao nhưng cuối cùng lại buông xuôi với lý do “còn bao việc khác phải làm”.

 

Vậy lý do cho sự thất bại này là gì?

Rất dễ hiểu là bởi họ chưa đủ kỷ luật, trong tâm lý học tội phạm, lý thuyết này được gọi với cái tên “Hiệu ứng cửa sổ vỡ”.

Năm 1969 nhà tâm lý học Philip Zimbardo của Đại học Stanford tiến hành một cuộc thử nghiệm. Ông bỏ hai chiếc ôtô hỏng và không có biển số lần lượt tại khu dân cư có thu nhập thấp thuộc quận Bronx, New York và khu dân cư giàu có tại thành phố Palo Alto, bang California. Chỉ trong 24 giờ, chiếc xe tại quận Bronx bị đập vỡ cửa kính và trộm hết phụ tùng. Ngược lại, chiếc xe tại thành phố Palo Alto vẫn nguyên vẹn trong hơn một tuần. Chỉ sau khi Zimbardo dùng búa tạ đập xe, một số người mới hùa theo. Đa số kẻ phá hoại ở cả hai thành phố được mô tả là “ăn mặc lịch sự, mặt mũi sáng sủa”.

Nhưng những gì diễn ra tiếp theo là gì?

Năm 1982, nhiều năm sau thí nghiệm của Zimbardo, kết quả trên được nhắc lại trong bài viết đăng trên tạp chí The Atlantic của nhà khoa học xã hội George Kelling. Lần đầu tiên người này nhắc tới lý thuyết “Hiệu ứng cửa sổ vỡ”.

Nếu ai đó làm vỡ kính cửa sổ của một tòa nhà và không sửa chữa kịp thời thì kính cửa sổ sẽ bị vỡ nhiều hơn. Nguyên nhân là khi nhìn thấy cửa sổ vỡ, những kẻ phá hoại sẽ có xu hướng tiếp tục phá các ô cửa sổ khác để thực hiện tội ác.

Lý thuyết này thực sự rất dễ hiểu. Ví dụ hành lang vốn dĩ rất sạch sẽ, nhưng nếu ai đó ném túi rác vào góc tường và không được dọn dẹp kịp thời, một vài túi rác sẽ sớm trở thành bãi rác lớn. Lâu dần hành lang sẽ trở thành nơi tập kết rác và trở nên hôi hám, bẩn thỉu. Đây chính là “Hiệu ứng cửa sổ vỡ”. Ban đầu chỉ là vấn đề nhỏ, nhưng nếu không kịp thời khắc phục, vấn đề sẽ ngày càng lớn và hậu quả trở nên nghiêm trọng.

Lý thuyết trên tưởng chỉ dành cho phân tích tâm lý tội phạm nhưng lại có quan hệ chặt chẽ đến kỷ luật và sự tăng trưởng của bản thân mỗi người.